
Một tuần bận rộn đã qua, một tuần bận rộn khác sắp tới .
Sáng chủ nhật tuần này không qua ngoại chơi, chỉ tranh thủ ghé thăm ngoại thôi. Phải qua in dùm ngoại cái thư dì gửi từ nước ngoài để ngoại đỡ nhớ dì, cả tuần ngoại chỉ mong nhận được thư dì. Gọi điện thoại cho ngoại nói chuyện với dì, nghe loáng thoáng ngoại khoe "nó đã đi làm, cũng được lắm..." Hmm, khen mình hoài
, ngại ghê, hì hì...
Tuần vừa rồi có thể nói là khá mệt mỏi, nhiều chuyện phải giải quyết, lộn xộn, um xùm,... Sáng chủ nhật này thì tranh thủ đem cái xe đi kiểm tra và thay nhớt luôn. Ông thợ ở Yamaha để cuốn sổ bảo hành của mình trên yên xe trong khi thay nhớt, mình thấy gió quá, nghĩ nó sẽ rớt xuống, bước tới cầm nó... Mình nghĩ gì là đúng đó, cuốn sổ rớt xuống thiệt... Chụp không kịp, mà nó không rớt xuống đất, nó rớt xuống thau nhớt...
Ặc ặc, bình thường là mình sẽ bực mình và sẽ nghĩ sao xui xẻo vậy... Hôm nay thì chỉ phì cười, nhất là lúc thấy ông thợ lấy cái khăn mới toe ra lau từng tờ trong cuốn sổ... Uhm, sau một tuần tùm lum chuyện thì việc này chỉ làm mình phì cười, lạ thật...
Về nhà, nghe mẹ kể chuyện có đứa nhỏ nào đó bị lạc trên xe buýt mà cũng tìm đường về tới nhà được, tự nhiên mình lại nhớ tới hồi học quân sự năm 1 đại học... Lúc đó chưa biết đi xe máy nên đường xá chẳng rành gì hết. Mà giờ biết đi rồi cũng vậy, bữa đi may đồ với nhỏ bạn trên đường Bạch Đằng, nó phải dẫn mình đến đường Đinh Tiên Hoàng mình mới biết đường về nhà , khổ ghê. Quay lại chuyện quân sự, mình nhớ chiều thứ sáu đó ra bến xe buýt về nhà, chờ mãi không có tuyến số 6 về nhà mình, tuyến số 8 đi qua mình cũng không leo lên... Chờ lâu thiệt lâu, có một bạn gái cùng chờ ra tay nghĩa hiệp, mượn điện thoại di động của 1 người cho mình gọi về nhà nói là về trễ, sau đó bạn dẫn mình đi xe đò, lên xe mấy ông đó dữ quá, 2 đứa ngồi im re... Về đến ngã tư hàng xanh, mình vẫn chưa biết đường về nhà, bạn dẫn mình đi chờ tuyến số 6 rồi bạn mới lên tuyến của bạn... Lên xe mình vẫn không yên tâm cứ hỏi tuyến này có về đường Minh Khai không... Ngốc thật, ngốc không chịu nổi,... nhưng người ngốc như mình vẫn luôn có "quý nhân" giúp đỡ... Lạ thật... Mà mình vẫn chưa biết tên người đã giúp đỡ mình...
Chủ nhật tuần đó sang ngoại, mấy dì bảo sao mà có đứa ngốc thế nhỉ, đi ra đường cứ như gà mờ, làm mọi người trong nhà lo lắng... Mình ngồi đó khóc (chắc là khóc vì ngốc) và thấy mấy dì cũng khóc... Lạ thật... Dì cứ sợ mình đi mất hay bị người ta dụ đi mất... Mình biết mình được mọi người bên ngoại thương lắm, mà mình ngốc quá...
Đôi khi thấy mình gặp một số chuyện "trong nhà ngoài phố" làm mình buồn và lo lắng, nhưng nhớ lại những điều "dễ thương" hồi trước, mình lại thấy cuộc sống vẫn còn nhiều điều hạnh phúc... Cả một người bạn chưa quen cũng đem đến một điều hạnh phúc, thật đơn giản... Còn tình cảm trong gia đình thì khỏi nói rồi ...
2 comments:
Hi`hi`, nha` L vay do, doi khi rac roi, doi khi mui` ma^~n, haha.
Vu hom bua chua xong, nghe noi cung fai lau lam moi het, nghe noi het la do lo mot nua roi, nhung nhin thay thi cung to^.i :( Thks H nhe!
Nguoi hien gap lanh mu.Gia dinh Lam de thuong nhi,lon rui ma duoc thuong suong nhe!Vu hom bua L goi dien sao rui?do lo hon chua?
Post a Comment