
Sáng lấy báo đọc, thấy được truyện này đăng trên mục "Câu chuyện văn hóa" của báo Tuổi Trẻ:
Bò mẹ đã ngất
Cô bé ấy khoảng 14, 15 tuổi sôi nổi kể chuyện với bà mẹ đang ngồi bên chị gái cô ở bệnh viện phụ sản.
- Mẹ biết không, con bò mẹ nó ngất.
Tôi theo bạn vào thăm vợ anh mới sinh con gái ngồi ở giường bên cạnh lập tức phải chú ý đến một thông tin khá giật gân như thế.
Bà mẹ thì không nói gì nhưng cô chị có vẻ không tin ra mặt, cô nhỏ nhẹ nói:
- Mày có hâm không đấy? Bò làm sao mà ngất được.
- Em này, chính em thấy này - cô bé càng sôi sục trước vẻ ngờ vực của cô chị - chị biết không, nhà chú Hùng mua con bê của bác Bằng làm đám cưới cho chị Thoa. Nhưng kéo thế nào con bê cũng không chịu đi. Chú Hùng phải mượn con bò mẹ dẫn đi trước để con bê đi theo.
Khi mẹ con con bò đến nhà chú Hùng, mấy người buộc cổ con bê tại gốc mít. Đến lúc này, dắt thế nào con bò mẹ cũng không chịu đi. Nó xoạc chân ra để không ai lôi được. Người ta bèn vật con bê ra làm thịt ngay trước mặt con bò mẹ.
Con bò mẹ ò ò kêu lên mấy tiếng. Nó nhìn chăm chăm vào con nó đang bị làm thịt, tự nhiên nó quị xuống rồi lăn quay ra đất. Nó bị ngất, bốn chân như bơi bơi trong không khí. Nhà chú Hùng phải đốt rơm, quạt khói một lúc lâu con bò mẹ mới tỉnh lại. Nó cúi đầu lững thững một mình đi ra cánh đồng...
Cô bé đột nhiên ngưng bặt. Mấy người ở trong phòng cũng lặng đi. Cô chị mặt thẫn thờ. Riêng tôi cứ cay cay nơi sống mũi và hình dung con bò mẹ vật vã khi nhìn thấy con bê con giãy giụa.
Bước lại gần, tôi xoa đầu cô bé, em ngước nhìn tôi đôi mắt trong veo: “Cháu thương bò con, bò mẹ”. Tôi gật đầu nói với em: “Chú cũng tin là con bò mẹ đã ngất!”.
LÊ THẾ THÀNH
Đọc xong thấy tội nghiệp quá, không biết nói gì. Vậy mà mấy người bợm nhậu nghe kể còn ăn óc khỉ khi nó còn sống, con khỉ khi đó chảy cả nước mắt, nhìn vậy mà ăn được, đúng là... Hic, bổ gì thì bổ, béo gì thì béo, sao con người lại nghĩ ra mấy trò hay nhỉ?
Nói gì thì nói, đâu phải ai cũng ăn chay trường, nhưng thà là ăn những thứ đã chế biến, chứ chứng kiến cảnh giết mổ thì chịu sao được.
Tự nhiên đến đây lại nhớ bài Donna donna (click de nghe), dịch ra lời mà xem, nghe buồn quá đó chứ.
On a wagon, bound for market,
There’s a calf with a mournful eye.
High above her, there’s a swallow,
Winging swiftly through the sky.
How the winds are laughing,
They laugh with all their might.
Laugh and laugh the whole day through
And, half the summer’s night.
Donna, Donna, Donna, Donna,
Donna, Donna, Donna, Don,
Donna, Donna, Donna, Donna,
Donna, Donna, Donna, Don.
Stop complaining said the farmer,
Who told you a calf to be?
Why don’t you have wings to fly with,
Like the swallow, so proud and free?
...
Calves are easily bound and slaughtered
Never knowing the reason why
But whoever treasures freedom
Like the swallow who’s learned to fly
...
Đừng than thở nữa, ai bảo mày là con bê, không có cánh để bay như chim én, kiêu hãnh và tự do?
Những con bê thì dễ dàng bị bắt và giết thịt, không bao giờ biết lý do, nhưng bất cứ ai cũng trân trọng tự do, như chim én bay
(Không biết dịch có đúng không nữa
) Mỗi lần nghe bài này lại suy ngẫm, nhiều khi con người cũng vậy mà, thấy cay cay sống mũi thật! 

2 comments:
ba tao voi tao ket luan la con nguoi la loai dong vat doc ac nhat. Ha ha, phai no la con nguoi la loai ac doc (giong tua phim "The Spieces")
Gi ghe vay may, tui minh dau co ac doc lam dau. Tao chi thay con nguoi la loai dong vat a(n ta.p nhat va co nhung suy nghi doc dao nhat, hihi.
Post a Comment