Tuesday, September 19, 2006

Gromit dang mac chung luoi bieng :D

Xin cảm ơn quý dzị và các bạn đã ghé thăm blog trong thời gian Gromit im hơi lặng tiếng, hì hì Image. Đặc biệt là vào tuần trước hay trước nữa, Gromit nhận được invitation của bạn Thanh, ui chao, viết blog và có cơ hội quen được bạn mới Image. Thanks bạn nhé, mình muốn giữ lại cái invitation đó, tiếc rằng accept xong nó mất tiêu luôn Image, dzô history search lại page đó mà cũng không được, tiếc ơi là tiếc, giữ lại làm kỷ niệm cũng có lý nhỉ!!! Image


Cả tuần này đi làm hơi bị rảnh rang, lâu lâu đi xuống khách hàng có 1 ngày, còn lại ở nhà update thông tin, tay và miệng làm việc liên tục Image. Đúng là new joiners Image, sau này làm cật lực, hic. Đầu tháng 10 mới thực sự bận rộn, lúc đó tha hồ đi long nhong hít bụi và không khí ô nhiễm, hic hic Image. Mà dạo này Gromit hơi bị làm biếng (dạo này trái gió trở trời, bệnh lại có dịp tái phát Image) nên blog bị bỏ bê, hic, tội nghiệp.


Hôm nay ngồi nhớ lại bài hát Sometimes when we touch của Dan Hill, thấy hay quá. Mọi người ai chưa nghe thì nghe thử nhé, ai nghe rồi thì nghe lại Image. Click here!


Lyrics:


You ask me if I love you

And I choke on my reply

I'd rather hurt you honestly

Than mislead you with a lie

And who am I to judge you

On what you say or do?

I'm only just beginning to see the real you



And sometimes when we touch

The honesty's too much

And I have to close my eyes and hide

I wanna hold you til I die

Til we both break down and cry

I wanna hold you till the fear in me subsides



Romance and all its strategy

Leaves me battling with my pride

But through the insecurity

Some tenderness survives

I'm just another writer


Still trapped within my truth

A hesitant prize fighter

Still trapped within my youth



And sometimes when we touch

The honesty's too much

And I have to close my eyes and hide

I wanna hold you til I die

Til we both break down and cry

I wanna hold you till the fear in me subsides



At times I'd like to break you

And drive you to your knees

At times I'd like to break through

And hold you endlessly



At times I understand you

And I know how hard you've tried

I've watched while love 
commands you

And I've watched love pass you by



At times I think we're drifters

Still searching for a friend

A brother or a sister

But then the passion flares again



And sometimes when we touch

The honesty's too much

And I have to close my eyes and hide

I wanna hold you til I die

Til we both break down and cry

I wanna hold you till the fear in me subsides... Image

Sunday, September 10, 2006

Thursday, September 07, 2006

... Co mot la co bay tren hanh phuc va co mot doa hoa quynh heo ua trong kho dau...




"Khi bạn hát một bản tình ca là bạn đang muốn hát về cuộc tình của mình. Hãy hát đi, đừng e ngại. Dù hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy cũng là một phần máu thịt của bạn rồi."

 

Vết thương tỉnh thức



Image

Những ngày tháng này tình bạn và tình yêu mang đến một niềm vui sống lạ kỳ. “Hãy yêu như đang sống và hãy sống như đang yêu. Yêu để sự sống tồn tại và sống cho tình yêu có mặt”.

Có những cánh cửa mở vào hư vô và cũng có những cánh cửa mở ra những cánh đời nhộn nhịp. Ta không khước từ hư vô và cũng không xa lìa cảnh nhộn nhịp của đời. Ta đã may mắn đi qua những tuyến đường đưa đến hạnh ngộ. Hạnh ngộ trong tình bạn, hạnh ngộ trong tình yêu.

Nếu đã có một ngày sinh nhật dĩ nhiên sẽ có nhiều ngày sinh nhật nữa. Mà hình như trong cảnh ngộ cuộc đời riêng – chung của chúng ta ngày nào mà không là ngày sinh nhật, bởi vì cái màu sắc của lễ lạc đã tự bao giờ khoác lên trên mỗi ngày chúng ta đang sống.

Xin cảm ơn cuộc đời và cảm ơn tất cả mỗi ngày chúng ta đã có mặt mỗi ngày bên nhau. Ly rượu nồng nàn của đời biết bao giờ uống hết được.


Tình yêu thương mang đến khổ đau nhưng đồng thời tình yêu cũng mang đến hạnh phúc. Có một lá cờ bay trên hạnh phúc và có một đoá quỳnh héo úa ngủ trong khổ đau. Cố gắng tránh đừng than thở. Thử thở dài một mình và quên lãng. Ta không thể níu kéo một cái gì đã mất. Tình yêu khi đã muốn ra đi thì không một tiếng kèn nào đủ màu nhiệm để lôi về lại được. Tình yêu là tình yêu. Trong nó đã sẵn có mầm sống và sự huỷ diệt.

Tình yêu tự đến và tự đi, không cần ai dìu dắt. Nó hoàn toàn tự do. Muốn giam cầm thì nó sẽ bay đi. Muốn thả nó bay đi có khi nó ở lại.

Vì có tình yêu nên có lễ hội. Người ta bắt đầu bằng những cuộc viếng thăm, lui tới, áo mũ xênh xoang, bánh trái lồng đèn heo ngỗng… Những cuộc rước dâu pháo nổ đì đùng, trống kèn inh ỏi. Lễ hội mở ra trên đường, trong làng, trong xóm: lễ hội mở ra cả trong lòng người.

Thường vào mùa thu là mùa lễ hội tình yêu. Có những lễ hội kéo dài suốt cả một đời người. Có những lễ hội có một đời sống đôi khi quá ngắn ngủi.

Đến một lứa tuổi nào đó, chia vui và chia buồn đều có một nỗi mệt nhọc như nhau.


Có những người yêu đã ra đi bỗng một ngày nào đó trở lại. Vì sao? Không vì sao cả. Vì một chọn lựa tưởng rằng đã đúng cuối cùng sai. Và đã trở lại với một người mình đã phụ bạc để muốn hàn gắn lại một vết thương. Một vết thương nhiều khi đã lành lặn lâu rồi bất chợt vỡ oà như một cơn tỉnh thức. Tỉnh thức trên vết thương. Trên một nỗi đau tưởng đã thuộc về quá khứ. Nhưng không, không có gì thuộc về quá khứ cả. Thời gian trôi đi và vết thương vẫn còn đó. Nó vẫn chờ được thức dậy một lúc nào đó để sống lại như chính bản thân nó là một vết thương.

Nhưng vết thương khi đã được đánh thức thì nó không còn là vết thương cũ vì giờ đây nó là một vết thương tỉnh thức. Một vết thương tỉnh thức là một vết thương biết rõ nó là một vết thương. Nó thức dậy và nó nhận ra rằng nó đã được khai sinh trên tâm hồn một con người và đã có một thời gian dài làm đau đớn con người đó. Vết thương tỉnh thức là một con mắt sáng ngời. Nó nhìn ngược về quá khứ và ngó thẳng đến tương lai. Nó mách bảo cho chủ nhân của nó rằng không có một vết thương nào vô tư mà sinh thành cả. Nó là một nỗi đớn đau như trời đất trở dạ làm thành một cơn giông bão.


May thay trong cuộc đời này vừa có tình yêu vừa có tình bạn. Tình bạn thường có khuôn mặt thật hơn tình yêu. Sự bội bạc trong tình bạn cũng có nhưng không nhiều.

Tôi thấy tình bạn quí hơn tình yêu vì tình bạn có khả năng làm hồi sinh một cơn hôn mê và làm phục sinh một cuộc đời tưởng rằng không còn tái tạo được nữa.

Cuối cùng không có gì khác hơn là sống và chết. Sống làm thế nào cho tròn đầy sự có mặt và chết cho ngập tràn cõi hư không. Phải đến tận cùng hai cõi sống chết để làm tan biến đi những giấc mơ mộng đời không thực.


--- Trịnh Công Sơn ---




 

Monday, September 04, 2006

Toi di hoc




"Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.



Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.



Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.



Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học."


~ Trích truyện ngắn "Tôi đi học" của Thanh Tịnh ~

-------------------------------------------------------------------------------------------------


5/9 là ngày toàn dân đưa trẻ đến trường. Hehe, vậy là mình đã trải qua 12 ngày như vậy, cộng với 4 ngày "trẻ" tự đến trường đại học Image => 16 năm vật vã với đèn sách đã trôi qua, nhanh quá. Cũng không ít lần những đứa '84 như mình bị BGD-ĐT đem làm thí nghiệm (chuột mừ), hic, ghét lắm, nào là mình thi tốt nghiệp cấp 1 xong thì năm sau bỏ thi tốt nghiệp cấp 1; đến năm mình thi tốt nghiệp cấp 2 thì từ 4 môn tăng lên 6 môn (phải hông ta)? Đến khi tốt nghiệp đại học thì bắt thi mấy môn chính trị kèm theo, rớt là không được tốt nghiệp Image, bệnh quá!!! Image


Hôm nay tự nhiên nhớ lại bài "Tôi đi học" của Thanh Tịnh. Bài này là bài tập đọc hồi cấp 1, không nhớ rõ lớp mấy. Tập đọc mà hồi đó mình đọc thuộc như cháo á, chắc là do câu chữ dễ nhớ. Càng đọc càng thấy hay, hic, nhớ hồi đi học cấp 1 quá, nhớ mẹ dẫn đi học, nhớ thầy cô "cưng" mình, nhớ lúc trực sao đỏ, nhớ hột xoay, nhớ bột chiên, nhớ bánh rán... Image (nên hồi học đại học thấy trước cổng trường tiểu học Nguyễn Chí Thanh Image có bán bánh rán, cũng ráng lết lại mua, đứng giữa mấy nhóc cấp 1, mắc cỡ muốn chết Image).


Thời đi học nay còn đâu??? (mà mâu thuẫn lắm, lúc đi học thì mong cho mau lớn, mau ra trường để hưởng cảm giác tự do; giờ ra trường rồi đi làm, lại nhớ về thời đi học Image).


Thôi đi luộc rau, pha nước mắm ăn cơm đây (cơm và nhiều món khác, hehe). Mai đi làm, hic Image.